Not How, But Who

By Ruth Pham Jae

Written in English by author and translated into Vietnamese by Serina Thao Huynh

The end of March 2020 brought government sanctioned lockdowns and marked the beginning of the pandemic. At that time, my son, Roman, was six months old and I was a newly minted mother trying to stay afloat in an ocean called motherhood. By then I was living in San Diego for a year and a half. I had given up after God closed the door on any ministry related opportunity back home post seminary, and when God didn’t open any doors in San Diego, I focused on helping my husband’s youth ministry and my pregnancy. I was still experiencing difficulty transitioning to a new home while grieving the loss of my old life. In retrospect, though I submitted to God’s plan for my husband and I to move to San Diego from Queens, NY, he already laid the groundwork for a deep inner work. 

The pandemic, motherhood, San Diego – it was a crucible and God imposed Sabbath on the most unwilling participant. It was unbearable. I loved my son, but those days were tinged with anxiety and fear. I was suffering from postpartum depression, and the emotional and physical isolation was only exacerbated by the pandemic. I couldn’t nurse my son past 8 weeks, so I started exclusively pumping. It was a personal decision. If my body could do it I would try. Every day, day and night, the sound of the pump filled my ears and I would anxiously stare at the drops of milk collecting in the bottles. Was it enough today? On average I produced 4 oz of milk per session and at the most, 6oz. I was both thankful and anxious to make just enough. I did this five times a day until Roman turned one. 

I learned to enjoy intimacy with God but motherhood challenged that. Practically and emotionally, it was a tall task. Solitude and silence, fasting; these disciplines that nurtured my soul did not survive my always crying son and tired body that needed to nourish him. After Roman turned one, I remember experiencing a quiet night, contemplating on what the presence of God means to me as a mom. I thought to myself, ‘how have women done this since the beginning of time and still know you? What do you see that I don’t see?’ It felt like everything I thought I knew, even the good things, could not answer me. God’s silence allowed me to feel the limitation of things I relied on too deeply. 

In March of 2021, I had a dream late at night. It was a picture of utter darkness, the kind of darkness that stretched into the unknown. ‘How frequently I’ve been here throughout my life’, I thought. And then Jesus’ voice called out in the darkness. “Let us go to the other side.” 

“Yes, I know you’ve said that, but how, Lord, how?” Despite my shortsightedness, there came an inkling that it was not about ‘how’ but ‘who’. Who brings me to the other side? Does it matter how when Jesus already determined the outcome? I will be on the other side. 

Firstly, Jesus’ promise that I would go to the other side is based on who he is. That’s his authority. Secondly, he already delivered the outcome. I will reach the other side.

And Jesus, in full confidence of said plan and outcome, sleeps in the boat the moment his disciples set sail. 

It’s not me who orchestrates this crossing, it’s God. And when I choose to get on the boat, his authority delivers such confidence and peace, so that all there is left for me to do is be still and rest, even in the face of a storm. 

Before I came to San Diego and became a mom during the pandemic, I had an inclination for purpose and meaning by my own output even in the name of Jesus. God had no room for that in what he wanted to do in me. He desired for me to learn at a fundamental level the extent of what his authority meant. My calling, my worth, motherhood, and promises for the future, though all good and God-given things, had taken the place of his singular presence. There is only room for him in me and his authority demanded that. And so he stripped them away. There is no other means to self-annihilation than to know the sufficiency of God’s presence. 

How will I endure motherhood?” God says, “Who is with you? I am with you and I will get you to the other side.” 

God, all those promises and words you gave me, my calling and dreams, what of that?”  God says, “Look at who I am, come know me and be satisfied. I am (is) working those things out”. 

Roman is now three years old and he is an expert at making every moment last as long as possible. Brushing teeth? Ten minutes that involve persuasion and maybe some wrestling. Going to the potty and washing hands? Another ten. And then while I lay in bed with him and he names everyone he prays for, I think to myself, “God, you’re right here”.

These days are more demanding and busier than ever, but when I pause, he’s there and I let him lead me. When I agonize over mom guilt, he’s there, and he tells me he’s enough. When I think of my next steps, I discover curiosity and joy. He fills me with hope. Some days try me to no end. There are intense moments of frustration, worry, and anxiety, but the striving that came from my ill-placed authority is over. The attitude of my heart feels unhurried and it spills over. I can rest while I am doing. That’s God’s authority in me.

Meet The Writer:

Ruth Pham Jae is passionate about helping people experience life transformative intimacy with Jesus. She is a stay at home mom to two little ones and an adjunct professor at the Rock School of Ministry. Ruth and her husband Daniel currently live and serve at the Rock Church San Marcos campus in San Diego, CA.

Không phải bằng cách nào, mà là Ai .

Mùa xuân cuối tháng ba năm 2020 chính phủ ban sắc lệnh phong tỏa toàn quốc đánh dấu khởi đầu những ngày giãn cách xã hội vì đại dịch toàn cầu. Và con trai tôi Roman vừa tròn 6 tháng tuổi , còn tôi là tấm chiếu mới đang lênh giữa biển khơi trong thiên chức của một người mẹ. Lúc ấy tôi vừa chuyển về sinh sống ở San Diego hơn một năm rưỡi.  Sau khi tốt nghiệp trường thần học kinh thánh, Chúa đã đóng những cơ hội để tôi được phục vụ trong bất cứ chức vụ hay mục vụ nào ở miền đông bắc, tôi đã hoàn toàn từ bỏ! Và một lần nữa, khi dọn về San Diego Ngài cũng không mở cho tôi bất cứ cơ hội nào.  Tôi chỉ có tập trung vào việc giúp đỡ chồng mình lo cho mục vụ thanh niên và việc mang thai của mình. Tôi vẫn cố thích nghi với các khó khăn khi đến một nơi mới và những thay đổi trong lối sống cũ của mình.  Nhưng nhìn lại , mặc dù tôi chấp thuận theo chương trình của Chúa để tôi và chồng tôi dọn từ Queen NY đến San Diego thì Chúa cũng đã định sẵn mọi việc, một nền móng cho việc thay đổi sâu sắc trong tầm hồn tôi.

Giữa đại dịch và làm mẹ rồi San Diego  - quá sức nặng nề! Cứ như Chúa áp đặt ngày Sa-bát lên những người không muốn tham gia nhất. Tôi không thể chịu đựng được nữa! Tôi thương con, nhưng những ngày tháng ấy nhuốm màu lo lắng, sợ hãi. Tôi bị trầm cảm sau sinh, và sự cô lập về tình cảm , thể chất chỉ càng trở nên trầm trọng hơn bởi đại dịch.Tôi không thể cho con trai mình bú trong 8 tuần, vì vậy tôi bắt đầu bơm sữa. Đó là một quyết định cá nhân và tôi nghĩ nếu cơ thể mình thể làm được điều đó, tôi sẽ cố gắng. Hàng ngày, cả ngày lẫn đêm, tiếng máy bơm tràn vào tai tôi , tôi lo lắng nhìn những giọt sữa đọng lại trong bình tự hỏi hôm nay đã đủ chưa? Trung bình tôi bơm 4 oz sữa mỗi buổi và nhiều nhất là 6 oz. Tôi thầm biết ơn cũng thầm lo lắng khi vừa đủ. Và tôi đã làm điều này năm lần một ngày cho đến khi Roman lên một tuổi.

Tôi học cách tận hưởng niềm vui khi dành thời gian riêng biệt cùng Chúa nhưng khi lên chức mẹ đã thách thức điều đó. Thực tiễn và tình cảm là một nhiệm vụ to lớn.Tôi thích ở một mình , yên lặng và kiêng ăn đó  là những quy tắc để nuôi dưỡng tâm hồn tôi, thì đã không còn tồn tại được nữa với một cơ thể mệt mỏi và một đứa con trai luôn khóc lóc lúc nào cũng cần được tôi ôm ấp nó. Sau khi Roman lên một tuổi, tôi nhớ mình đã trải qua một đêm yên tĩnh, suy ngẫm ý nghĩa về sự hiện diện của Chúa đối với tôi trên cương vị là một người mẹ. Tôi tự hỏi mình “Làm thế nào mà người phụ nữ có thể làm được mọi việc này từ những ngày đầu sáng thế đến giờ mà vẫn kinh nghiệm được Chúa.Điều gì Chúa thấy, mà tôi thì không?” Như thể mọi điều tôi nghĩ tôi biết, kể cả những sự tốt đẹp, cũng không thể cho tôi câu trả lời. Sự im lặng của Chúa làm tôi cảm nhận được giới hạn của những thứ mà tôi tin cậy sâu sắc lâu nay.  


Rồi vào một đêm tháng 3 năm 2021, tôi có một giấc mơ .Trong giấc mơ ấy là cảnh tối tăm hoàn toàn, loại bóng tối kéo dài đến vô định.  Tôi thầm nghĩ "Đây không biết đã là lần thứ bao nhiêu tôi mơ những giấc mơ như vậy trong suốt cuộc đời mình". Cùng lúc ấy có một giọng nói được cất lên. Là Chúa! Tiếng Chúa cất lên trong bóng tối. " Chúng ta hãy qua bờ bên kia".

Tôi trả lời “Chúa ơi,con biết Ngài đã phán điều ấy nhưng làm thế nào, bằng cách nào?" Mặc cho sự thiển cận của tôi và một ý nghĩ thoáng qua rằng vấn đề không phải là " Bằng cách nào" mà là "Ai". Ai sẽ đưa tôi sang bờ bên kia? Mà cho dù có thế nào đi nữa, có quan trọng không khi Chúa đã xác định kết quả? Và tôi nhất định sẽ ở phía bên kia.

Thứ nhất, lời Chúa Giê-su hứa rằng tôi sẽ sang bên kia là dựa trên chính Ngài. Ngài là ai ! Và Ngài có quyền hạn làm được điều ấy. Thứ hai, Ngài đã bày tỏ ra kết quả rồi. Tôi chắc chắn đến được phía bên kia. Chúa Giê-su, hoàn toàn bảo đảm kế hoạch lẫn kết quả Ngài đã nói, như Ngài đã ngủ trong thuyền vào lúc các môn đồ ra khơi. Và không phải tôi là người dàn dựng cuộc vượt biển này, mà là Chúa. Và khi tôi chọn lên thuyền, năng quyền của Ngài mang đến cho tôi sự tự tin, bình an, để tất cả những gì còn lại tôi phải làm là tĩnh lặng và nghỉ ngơi, ngay cả khi đối mặt với bão tố.

Trước khi tôi đến San Diego và trở thành một người mẹ trong đại dịch , mặc dù nhân danh Chúa mà đi nhưng tôi luôn có những ý định và mục đích của mình. Nhưng Chúa đã dẹp bỏ hết , Ngài không để tôi có chỗ cho ý riêng trong chương trình mà Ngài sắm sẳn và muốn làm trong tôi. Ngài muốn tôi học được quy tắc cơ bản nhất về thẩm quyền của Chúa có nghĩa là gì. Sự kêu gọi của tôi, giá trị của tôi, tình mẫu tử và những lời hứa cho tương lai, mặc dù là tất cả những điều tốt đẹp đó là do Đức Chúa Trời ban cho, đã thay thế cho sự hiện diện duy nhất của Ngài.Trong tôi chỉ có chỗ cho Ngài và quyền phép của Ngài cai trị trên tôi. Nên Chúa đã dẹp bỏ đi hết. Và cũng chẳng có cách nào khác để tự thay đổi bản thân , hủy bỏ con người cũ ngoài việc biết đến sự hiện diện của Đức Chúa Trời.

Đôi lúc tôi tự hỏi "Làm sao con có thể gánh vác thiên chức làm mẹ? Chúa trả lời "con  quên rằng ta ở với con hãy sao? Ta ở với con và ta sẽ dắt con đến bến bờ bên kia."

"Chúa ơi còn những lời hứa và những điều Chúa nói, sự kêu gọi và sự mặc khải mà Chúa đã bày tỏ , thì sao?” Chúa nói, “Hãy nhìn xem Ta là ai, hãy tìm kiếm Ta và sẽ được thỏa lòng. Ta sẽ giải quyết những điều đó.” 


Roman hiện đã ba tuổi và nó là một "chuyên gia"  trong việc khiến mọi khoảnh khắc kéo dài lâu nhất có thể. Đánh răng ư? Mười phút hơn và đôi lúc kèm theo những lời năn nỉ hoặc những màn đấu vật. Rồi cả vệ sinh , rửa tay? Mười phút nữa. Nhưng đến cuối ngày, khi tôi nằm trên giường với Roman và nó có thể kể tên tất cả những người mà nó nhớ để cầu nguyện thì tôi tự nghĩ: “Chúa ơi, Ngài đang hiện diện ở ngay đây”.

Những ngày này nhu cầu nhiều hơn , bận rộn hơn , nhưng khi tôi tạm ngừng lại, thì Ngài ở đó và tôi để Ngài dẫn dắt tôi. Khi tôi đau đớn hoặc mặc cảm tội lỗi với vai trò làm mẹ của mình, Ngài vẫn ở đó, và Ngài nói với tôi rằng có Ngài là đủ. Khi tôi nghĩ về những bước tiếp theo của mình, tôi tò mò, thích thú  và mong đợi. Ngài lấp đầy hy vọng cho tôi. Cũng có một số ngày quay tôi điên đầu tưởng chừng không hồi kết. Những khoảnh khắc thất vọng, lo lắng ,hồi hộp dữ dội đến từ chính sự  yếu đuối của tôi , giờ đã chấm hết. Trái tim tôi cảm thấy không sợ hãi và nó thỏa lòng. Tôi có thể nghỉ ngơi trong khi làm bất cứ gì. Và đó là quyền phép của Đức Chúa Trời trong tôi.

Ruth Pham Jae Cô ấy là một bà mẹ nội trợ của hai đứa con nhỏ và là một trợ lý giáo sư tại Rock School of Ministry. Cô ấy đam mê giúp mọi người trải nghiệm sự biến đổi trong đời sống để có một mối quan hệ mật thiết hơn với Chúa Giê-su. Ruth và chồng Daniel hiện đang sống và phục vụ tại Nhà thờ Rock San Marcos ở San Diego, CA.

Previous
Previous

Is God Truly Enough?

Next
Next

Our Adoption Story